MS146 - Nhật kí Đặng Thùy Trâm - Popeoliee

Thứ Năm, 16/11/2023

"Chúng tôi đã đi không tiếc đời mình
(Những tuổi hai mươi làm sao không tiếc)
Nhưng ai cũng tiếc tuổi hai mươi thì còn chi Tổ quốc?"
"Khúc bảy" - Thanh Thảo
Hà Nội dạo này đang ở những ngày thu rất đẹp, những ngày mà nắng ươm vàng và mây thì lơ đãng, những ngày mà chỉ cần hít thở một chút mùi hoa sữa, hít thở một chút không khí buổi sáng cũng đủ làm ta yêu đời. Nhưng, khi mình đọc những dòng thơ đầy cảm xúc ấy của nhà thơ Thanh Thảo, lòng mình bỗng chững lại, chìm sâu vào những dòng suy tư da diết.

Mình nhớ tới "Nhật kí Đặng Thùy Trâm", nhớ những dòng tâm sự da diết của người bác sĩ trẻ ấy đã cống hiến hết mình giữa những ngày máu lửa. Thật khâm phục và đáng tự hào xiết bao! Nhưng cũng thật đau đớn và buồn bã vô cùng. Vì chiến tranh, chính chiến tranh đã khiến cho những cuộc đời nhuộm màu nước mắt, nhuộm màu tang thương, nhuộm những giọt máu của biết bao người đã nằm xuống. Ôi chao, làm sao mà kể cho xiết những mất mát ấy bây giờ.

Suốt cả cuốn nhật kí đều nhuốm màu chia ly, những sự chia ly đầy máu, nước mắt, và thảm khốc vô cùng. Là một con người Việt Nam đầy kiêu hãnh, thật khó để chúng ta có thể kìm chế những giọt nước mắt, những uất ức, những căm thù về tội ác mà chiến tranh đã gây ra.

Nhưng "Đất nước như một người trai đầy nghị lực, dù vết thương đau nhưng chàng trai vẫn đi, nụ cười trên môi và niềm tin trong đôi mắt." (Trích "Nhật kí Đặng Thùy Trâm"). Những chàng trai, cô gái, như Thùy Trâm và như hàng vạn con người khác vẫn nhiệt thành, hết lòng với cách mạng, luôn tràn đầy niềm tin và hi vọng vào cuộc đời, vào chiến thắng đang rạng rỡ phía trước. Chỉ tiếc là, bác sĩ Đặng Thùy Trâm cùng biết bao người đã ngã xuống trước khi nước nhà thống nhất…

Và liệu rằng, khi thực sự trở về sau chiến tranh, họ có thực sự được tự do, hay như Kiên trong "Nỗi buồn chiến tranh"(Bảo Ninh), dù sống trong thời bình nhưng dường như lại bị bỏ lại ở trong cuộc chiến?

Đúng! Mình đang ở những tuổi 20 đầy nhiệt huyết và mộng mơ yêu đời. Mình đang tận hưởng từng thanh âm dịu dàng của cuộc sống, và cũng biết ơn "những tuổi hai mươi" ngày ấy, đã hi sinh để cho chúng mình ngày hôm nay có một "tuổi hai mươi" rạng ngời.

Và "Nhật kí Đặng Thùy Trâm" giúp mình có niềm tin hơn vào cuộc sống!
 

Viết bình luận