“Bố thật là một tên ngốc”. Đó là những gì mà một đứa trẻ lên mười nghĩ về bố. Mặc dù là tuyệt vọng nhưng người cha ấy vẫn lặng lẽ cố gắng tìm kiếm một kỳ tích nào đó dù là nhỏ bé, dù là đến hết mùa đông thôi! Chỉ cần được nhìn thấy nụ cười của đứa trẻ là anh đã thấy vui rồi.
“Rằng giây phút đó lặng lẽ và âm thầm như thể bông tuyết rơi giữa đêm khuya thì thật tốt biết mấy…” Nhiều lúc ta muốn buông bỏ một cách thật nhẹ nhàng, ngặm nhấm nỗi đau một mình. Vì sao ư? Vì ta đã quá bất lực và mỏi mệt rồi khi đó ta cố gắng ném mỗi đau vào một cái hộp rồi vứt vào góc nào đó trong mình. Người tự tìm đến rồi trở thành người mà mình tin tưởng và yêu thương lại bỏ lại mình lại trong chính khu rừng cổ tích mà chính mình cố gắng tạo nên để dành cho họ. Thật nực cười vào chính cái thời khắc đau khổ đến mức giọt nước mắt không thể rơi được nữa. Họ thậm chí vẫn vậy chẳng hề thay đổi chút nào cả. Anh vẫn chọn im lặng đứng sau tất cả, chịu đựng tất cả.
Chẳng phải thân xác khốn khổ này muốn nghỉ ngơi hay sao? Hay dừng lại nhé để giải thoát tất cả. Nhưng anh vẫn phải cố gắng vì đứa con trai bé bỏng luôn phải chịu đau đớn suốt 2 năm trời, anh không tài nào bỏ rơi nó được. Bố của Daum hy sinh đúng nghĩa cho đứa trẻ của mình đúng không? Không thể nào mà anh lại muốn rời bỏ những gì mà anh luôn hy vọng…Ở một nơi nào đó bố luôn cầu nguyện, dõi theo em và em cũng vậy luôn nghĩ về bố - người mà em yêu thương nhất trên đời.
“Bố mong Daum hãy yêu cuộc sống,
Và nhận thật nhiều tình yêu từ cuộc sống.” - Bố