Có bao giờ bạn lắng lòng nghe nhịp đập của trái tim. Có bao giờ bạn hồi tưởng lại quá khứ với sự trân trọng, biết ơn! Với tôi, đó là khi trái tim tôi được hoà cùng những dòng tâm sự của Đặng Thùy Trâm trong "Nhật ký Đặng Thùy Trâm". Đó là "tiếng lòng" của người con gái tuổi đôi mươi với "những mảnh ký ức từ chiến tranh" ...
Người ta bảo "Con gái thường mỏng manh, yếu đuối". Nhưng tôi đọc chị, tôi gặp chị, tôi bắt gặp hình ảnh người con gái Việt Nam kiên trung, bất khuất nhưng cũng dạt dào xúc cảm của người thiếu nữ tuổi xuân xanh. "Không, mình không còn thơ dại nữa, mình đã lớn, đã dạn dày trong gian khổ, nhưng lúc này đây sao mình cảm thấy thèm khát đến vô cùng bàn tay chăm sóc của một người mẹ mà thực ra là bàn tay của một người thân, hay tệ hơn chỉ là một người quen cũng được. Hãy đến với mình, nắm chặt bàn tay mình trong lúc cô đơn, truyền cho mình tình thương, sức mạnh để vượt qua những chặng đường gian khổ trước mắt”. Vâng, đó là một lát cắt của câu chuyện nhưng lại là "khối tình" của người con gái đôi mươi ấy…