“Totto-chan bên cửa sổ” vốn là một quyển sách thiếu nhi nhưng cá nhân mình cảm thấy lại đặc biệt thích hợp cho người lớn hơn ấy chứ. Vì sao ư? Chẳng có gì tuyệt vời hơn khi trong những năm tháng trưởng thành nghiệt ngã, ta lại được nhìn thấy hình bóng của những ngày thơ trong sáng, vô lo. Mình ước được một lần trở về với vòng tay mẹ sẵn sàng làm mọi thứ để mình có môi trường trưởng thành tốt nhất. Mình ước bên cạnh mình luôn có vị hiệu trưởng sẵn sàng dành hàng giờ đồng hồ để nghe những câu chuyện mà đối với mình, nó to tát hơn cả mọi thứ. Mình ước bên cạnh mình là những người bạn luôn đồng hành chẳng vì lý do gì cả. Ước cả chính mình có thể bỏ mặc mọi định kiến và ánh nhìn ngoài kia để thỏa thích cho những tò mò và ham mê. Nhưng những ước muốn ấy giờ chỉ có thể nhìn qua hình bóng của Totochan và những người bạn. Tuổi thơ của mỗi đứa trẻ nên dừng lại ở những điều trong sáng nhất, nhưng chiến tranh tàn ác cùng quả bom giáng xuống lại như một dấu chấm giữa trang sách tuổi thơ. Giá như "Totto-chan bên cửa sổ" có thể có hai phiên bản: cho trẻ em và cho người lớn - mà điểm khác biệt giữa hai phiên bản này chính là ở "dấu chấm" kia, để những trang sách tuổi thơ ấy có thể trọn vẹn trở thành tia nắng ấm xoa dịu ngày tháng sau này của các em.