“Tôi nhớ đến quãng thời gian chúng tôi sống ở tầng thứ hai mươi của khu chung cư. Bố lúc nào cũng mở cửa kính thông ra ban công, đi ra đó và hút thuốc lá. Bởi vì mẹ cấm hút thuốc ở trong phòng khách mà. Hình ảnh bố đứng tựa vào lan can ban công hút thuốc lá làm tôi chẳng thích chút nào. Bởi tôi cứ cảm giác như từ phía dưới, sẽ có một bàn tay to lớn đột nhiên giơ lên, kéo vụt lấy chân bố ấy. Cảm tưởng như lan can có thể bị gãy bất cứ lúc nào.
Tôi không phải là kẻ hèn nhát đâu. Hèn nhát á? Các bác sĩ đều phải công nhận là tôi rất mạnh mẽ. Thực ra thì trong phòng bệnh, chẳng có đứa bé nào chịu tiêm và uống thuốc giỏi như tôi cả đâu nhé.
Nhưng hễ cứ từ trên cao nhìn xuống dưới thì tim tôi liền thắt lại nhỏ xíu chỉ bằng hạt đậu. Hình như tôi còn vô thức són tiểu nữa. Cả khi chơi xích đu, hay leo lên cầu trượt cũng vậy. Có một lần đến công viên Everland, lúc leo lên trò chơi có tên “Flash Pangpang”, tôi cứ tưởng như chết ngất tới nơi. Lúc đó tôi đã quyết tâm. Rằng sau này cóthành người lớn rồi tôi cũng sẽ không đi máy bay đâu.
Bố từng hay đứng ở ban công và phả khói thuốc lá phì phì. Nhưng thực ra điều mà khi ấy tôi ghét, không phải là tầng thứ hai mươi cao tít, cũng không phải là thuốc lá. Mà chính là dáng vẻ đơn độc và mệt mỏi của bố, giống như bố đang dầm mưa bây giờ ấy.Tôi không phải một đứa trẻ con. Nhưng bố ấy mà, bố thì rõ ràng là một cậu nhóc không sai tẹo nào.Khi ở trước mặt tôi bố luôn hành động như thể bố là người dũng cảm nhất trên thế gian này vậy. Nhưng khi xoay lưng lại thì giống như bây giờ, dáng vẻ của bố làm tôi thấy thật đau lòng.”
Đây là những hình ảnh mà tôi ám ảnh nhất khi vừa mới bắt đầu quyển sách này. Nó vẽ nên trong tôi một bức tranh u ám, xám xịt trong một ngày mưa tầm tã. Một người bố tần tảo, thương con nhưng lại có cảm giác như có thể gục ngã bất cứ lúc nào vì sự đơn độc và mệt mỏi. Một đứa trẻ hiểu chuyện đến mức người ta phải đặt ra câu hỏi rẳng liệu có phải nó đang quá hiểu chuyện so với lứa tuổi của nó hay không?