Ngột-ngạt…
Đó là những gì đeo bám lấy mình trong từng trang giấy của quyển sách này.
Một quyển sách chứa đựng nỗi đau và thương tổn của những người tưởng-rằng-mình-đã-trưởng-thành.
Mình từng nghe ai đó đặt câu hỏi rằng: “Sao thế hệ này lại xảy ra lắm chuyện thế? Bất ổn tâm lý, trầm cảm, tự kỷ….”?
Thực ra, không phải chỉ thế hệ này mới là thế hệ thiếu vắng nhân-dạng, lạc mất trong tình yêu và mờ mịt và tương lai. Nhưng đó là điểm chung của mọi thế hệ kể từ khi ‘điều ác' bước vào trong thế giới. Chỉ là người ta có dám thừa nhận điều đó hay không.
Điều ác luân chuyển những tổn thương và làm nghẹt ngòi tất cả hy vọng.
“Thấu-cảm”….
Từ ngữ này thường xuyên được tác giả sử dụng trong các tác phẩm của mình. Và đó là một từ ngữ được dùng phổ biến hiện nay.
‘Thấu-cảm là khả năng nhìn thế giới bằng con mắt của người khác’ (Thiện-ác Smartphone, trang 275)
Người trẻ cần sự thấu cảm, mọi người cần sự thấu cảm để nhìn cuộc đời và nhìn biết lẫn nhau.
Nhưng….
Thấu-cảm không có nghĩa là tương đối hoá về đạo đức! Vẫn có những giá trị cần được gìn giữ, có những rào cản cần được đặt ra.
Khi yêu thương, ta học cách để thấu-cảm với nhau, nhưng tình yêu THẬT còn là vui mừng trong sự công chính, là niềm hân hoan trong chân lý.
Tự-do là quyển được làm mọi điều? Hay tự-do là quyền được làm điều đúng?
Chữa lành tổn thương cũng chỉ là những hành động bề mặt nếu như không giải quyết được những gốc rễ bên trong tấm lòng. Đó là kinh nghiệm tình yêu và biết được nhân-dạng thật của chính mình.