họ - bột hư ảo của Nguyễn Thuý Hằng
đây là cuốn sách tôi thích nhất hồi còn trẻ tuổi, ý là cũng trẻ hơn bây giờ có một tẹo, chắc độ một đốt tay nếu tính một đốt là mười năm, một cuốn sách đọc ngược từ cuối trở về trước, một cuốn sách không dành cho những người thiếu kiên nhẫn với những suy tưởng không tưởng được, tôi đã đọc đi đọc lại, mượn đi mượn lại ở một thư viện nhỏ nằm trong ngõ vắng, tôi đã ngồi ở ban công đọc thành tiếng rất nhiều lần, đọc đến lúc bật khóc mới dừng lại, không biết vì sao nó lại làm tôi xúc động đến như thế, liệu có phải càng đọc tôi lại càng tìm thấy cái gì đó ở chính mình, tôi không thể tóm gọn lại bất cứ điều gì đã được viết trong cuốn sách, vì họ - bột hư ảo giống như một cuộc phiêu lưu tiến vào rừng sâu, nơi người ta bắt gặp ngôn từ và những diện mạo chưa từng thấy của con người.