MS063 - Trái tim người lớn là con hàu mang vỏ - Thuỳ Dung

Thứ Hai, 13/11/2023

Lúc còn nhỏ có thể khóc cười tùy ý, trưởng thành rồi mới biết hành động cũng cần nhìn sắc mặt của người khác. Lúc còn nhỏ có thể sống vô tư không lo nghĩ, trưởng thành rồi mới biết nếu chậm chân hơn người khác chắc chắn sẽ bị đào thải bất cứ lúc nào. Cái giá của trưởng thành thực ra rất đắt, là mất đi dáng vẻ hồn nhiên ban đầu, là lao vào thế giới khắc nghiệt của người lớn, tự gánh vác tự chịu trách nhiệm, là nước mắt cô đơn, là cúi đầu nhận lỗi dù ta chẳng làm sai điều gì cả. Đấy chẳng phải là sự trưởng thành ngày đêm bạn hằng chờ mong sao? Sao bạn lại không cười? Đã có lúc tôi từng tự hỏi rằng, tại sao mình đã từng mong làm người lớn thật nhanh, trong khi đó, hầu hết ai cũng ao ước mong cầm trong tay một chiếc vé cho chuyến tàu quay về tuổi thơ? Phải chăng khi trưởng thành là làm bạn với cô đơn, bởi chẳng ai có thể thay bạn trưởng thành cả. Và cuốn sách “Trái tim người lớn là con hàu mang vỏ” với cốt truyện đơn giản, nhẹ nhàng đã mang đến cho ta thế giới hiện thực đầy khó khăn phiền não thậm chí thất bại tan vỡ, thế nhưng đôi khi những người trưởng thành cũng cần tạm thời trút bỏ lớp vỏ ngoài và gánh nặng, lấy lại quyền “được yếu đuối” để rồi sau khi được an ủi, chữa lành, họ sẽ có dũng khí làm lại, sống tốt hơn. Cuốn sách là tập truyện đầu tay của tác giả Nini- một họa sĩ truyện tranh nổi tiếng tại Trung Quốc tập hợp những ghi chép rải rác về tình yêu và ước mơ, những trải nghiệm tự chữa lành sau vụn vỡ, những tâm sự về số phận và hy vọng trong hành trình trưởng thành không mấy đẹp đẽ của chính bản thân.
Trước cả cốt truyện, điều thu hút tôi từ những trang đầu tiên chính là sắc hồng ngọt ngào thế nhưng khi lật mở từng trang sách và khám phá những câu chuyện cùng hình ảnh hoạt hình tôi mới nhận ra màu sắc man mác buồn, một sự chua chát về thế giới của người lớn.Cuốn sách là món quà dành tặng cho những người đang cảm thấy nhọc nhằn theo đuổi hành trình trưởng thành của chính mình để rồi những trang truyện hoạt hình như liều thuốc của tâm hồn, một khoảng lặng êm dịu để dừng chân.Nếu như chương đầu “Trái tim người lớn là con hàu mang vỏ” hành trình xây dựng lại cuộc sống sau những vỡ nát thì “Chung cư hoa hướng dương” lại nói về sự lạc lối của người trẻ khi mới bước vào đời, về cảm giác vụn vỡ khi nhận ra thứ mình đam mê lại chẳng được thế giới công nhận.
Trẻ con có thể tìm thấy mọi thứ ở nơi chả có gì còn người lớn lại chả tìm thấy gì ở nơi có tất cả mọi thứ. Trưởng thành khiến góc nhìn của ta đã khác đi, qua lăng kính của những băn khoăn và suy tư, ta tìm thấy những góc khuất của cuộc đời nhưng biết thế nào khi chứng kiến những điều tồi tệ ấy với đôi tay này ta chẳng thể thay đổi những nghịch lý vốn đã bám vững chắc vào cây đời. Do đó, dần về sau họ sinh ra tâm lý nhàm chán và không tìm thấy điều thú vị trong cuộc sống. Nếu nỗi niềm của bầu trời là áng mây, thì liệu có thể hay không ta nghe thấy những lời than vãn của những con người đã trở nên trầm mặc vì khi ấy họ phải phóng tầm mắt của bản thân để nhìn bao quát hơn về sự vận hành của vũ trụ.
“Kỳ thực, lấy đâu ra người lớn chứ? Người lớn. Chẳng qua là con hàu yếu ớt, khoác lên mình lớp vỏ ngoài cứng rắn.Thì ra, những con hàu dùng đá và gậy cứng đập thế nào cũng không vỡ lại có thể dễ dàng cậy ra bằng một mũi dao nhỏ”.
Đôi khi ta thường ganh tị vì người lớn có quyền sai bảo, la mắng và rồi ta cầu mong mình sẽ lớn thật nhanh để làm ngược lại như vậy. Có lẽ dần bước gần hơn đến thế giới của sự trưởng thành ta mới nhận ra trẻ con dường như có rất nhiều lựa chọn, đôi khi mới giây trước là trẻ con ngay giây sau đã thành người lớn. Thế nhưng, người lớn thì lại không có lựa chọn họ chỉ có thể trở thành người lớn mà thôi. Ngay cả những công việc trước kia họ căm ghét và chê bai vì sự bẩn thỉu ấy thế mà giờ đây lại phải im lặng và cam chịu. Điều đó khiến tôi nhớ đến một câu nói đầy xúc động trong bộ phim “Reply 1998”: “Bố không phải vừa sinh ra đã làm bố bố cũng là lần đầu tiên làm bố”.
“Trẻ con có thể khóc ngoài công viên. Có thể khóc trong thang máy. Có thể khóc ở trung tâm thương mại, quán ăn, ngoài đường, khóc ở bất cứ nơi nào trên thế giới. Còn người lớn thì sao? Người lớn không thể khóc bởi trên thế giới không có nơi nào để người lớn khóc cả”.
Chúng ta chẳng ai dám khẳng định mình đang lớn cả. Bởi lẽ ta chỉ là những đứa trẻ đang tập lớn mà thôi. Nhưng phải chăng thế giới đã quá khắc nghiệt với ta- những đứa trẻ đang tập lớn kia. Nếu như trường học trao cho ta tri thức rồi mới cho ta làm kiểm tra thì có phảicuộc đời lại trao cho ta bài kiểm tra nghiệt ngã rồi mới để ta chiêm nghiệm những bài học sau lần “trầy da tróc vảy” ấy. "Mỗi người đều có những vết thương của riêng mình, nhưng chúng ta không cần phải che giấu chúng. Thay vào đó, chúng ta hãy trân trọng những vết thương đó, bởi vì chúng đã giúp chúng ta trở thành những người mạnh mẽ hơn." Phải chăng “mùi vị” của cuộc sống hệt như vị cà phê sữa? Tại sao lại là cà phê sữa? Hãy thử nhắm mặt và tưởng tượng bạn đang ngồi trong khu vườn lách tách hạt mưa sa và thưởng thức tách cà phê nóng hổi: Đắng và ngọt, đúng chứ? Hành trình trưởng thành cũng vậy, thuần túy hương vị cà phê sữa. Đắng và ngọt, chúng quyện lại vào nhau đến khó phân biệt, và khó cảm nhận được. Không phải là cảm giác đắng rồi ngọt hay ngọt rồi mới đắng mà đó là:trong đắng có dư vị của ngọt trên đầu lưỡi, trong ngọt lại tiềm tàng vị chan chát đắng.
Thiên truyện với những hình ảnh ý nghĩa và những câu nói đầy nhân văn ấy khiến tôi nhớ đến câu thoại trong phim “Because this is my first life”: “ Dù sao đây đều là cuộc đời đầu tiên với tất cả chúng ta mà. Vì vậy hãy nhẹ nhàng với tất cả những bất toàn và thất bại của bản thân, hãy cứ chạy về phía tương lai với những dũng khí của mình bạn nhé!”. “Khi mới trở thành người lớn có lẽ còn nhiều hoang mang lẫn băn khoăn, nhưng tôi vẫn lựa chọn dũng cảm trở thành người lớn.”- Sức mạnh để mỉm cười sống tiếp là thứ Nini muốn dành tặng thế giới. Và có lẽ khi thời gian ghé bên ta và khẽ đặt lên trán ta “nụ hôn”- một dấu vết của quá khứ ta mới phát hiện: Có những nỗi đau tự mình phải kết thúc, có những giọt nước mắt tự mình phải lau khô, và có những nụ cười tự mình phải tìm lại. Đắm mình trong những mẩu chuyện ngọt ngào và sâu sắc là chuyến du ngoạn để ta chữa lành tâm hồn mình khỏi những bụi bặm của đời sống để bước tiếp bởi khi mây đen qua đi sẽ có bầu trời quang đãng trải dài vạn dặm.





 

Viết bình luận