TÌM MÌNH TRONG THẾ GIỚI HẬU TUỔI THƠ - ĐẶNG HOÀNG GIANG
"Hãy cho tôi xin một vé không hai, mà dầu hôm nay ga đông đường dài
Hãy cho tôi xin được trở về tuổi thơ, ngây ngô với bao mộng mơ
Hãy cho tôi xin một vé không hai, vé đi thôi không cần quay trở lại
Chỉ cần cho tôi được trở về ngày xưa, rong chơi với những ngày mưa
Hãy cho tôi xin hạng vé trung thôi, dẫu tháng năm có lớn thêm thật rồi
Chỉ cần cho tôi được trở về tuổi thơ thì tôi sẽ xin chờ hoài
Một vé đi tuổi thơ sao khó quá người ơi
Bởi bây giờ đây chúng ta lớn rồi, thành em, thành bạn và thành cả tôi, cùng chung ước mơ trở về.”
Không biết vì lẽ gì những câu từ của bài hát "Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ" (Sáng tác: Nguyễn Mạnh Hoàng - Thể hiện: Lynk Lee) cứ vang mãi trong đầu mình kể từ giây phút mình bắt đầu đắm mình vào thế giới của cuốn sách "Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ".
Cảm giác đọc cuốn sách này giống như việc bóc một củ hành vậy. Muốn thấy được trái tim của hành tây thì phải bóc từng lớp, từng lớp vỏ bên ngoài ra. Vậy đấy, mà khó tránh khỏi cảm giác cay xè nơi khóe mắt…
Mỗi đời người là một câu chuyện, và việc kể lại những câu chuyện ấy chẳng đơn giản chút nào. Cuốn sách là một căn phòng thiếu sáng, mà chỉ riêng việc bước vào và ở đấy thôi cũng đã là một sự can đảm. Đi một bước là một câu chuyện được kể. Trong “thế giới hậu tuổi thơ” ấy, có những đứa trẻ mãi chưa kịp lớn, chưa kịp trưởng thành đã bị cơn bão đời cuốn lấy và chưa kịp “đón nắng” đã buộc phải “ra hoa”. Mỗi cái tên ấy là một con người đầy đối lập, đầy mâu thuẫn, mà mình chỉ muốn vươn tay ra và nếu được, ôm họ vào lòng. Họ đã phải gánh vác quá nhiều, cũng đã phải trưởng thành quá nhanh...