ĐẠI DƯƠNG ĐEN - ĐẶNG HOÀNG GIANG
“Lặng yên nghe tiếng mưa rơi
Lặng yên để thấy đêm trôi
Lặng yên nghe tiếng thở dài
Lặng yên nghe xót xa trong tôi..
Lặng yên nghe nước mắt rơi
Lặng yên trong cơn mưa buồn
Lặng yên nghe nỗi cô đơn.”
(Bài hát: Lặng yên - Thể hiện: Thùy Chi)
Lặng yên là cảm giác của mình khi đọc xong “Đại dương đen” của tác giả Đặng Hoàng Giang. Điều đó khiến mình chần chừ hoàn thành những dòng chia sẻ này. Thế giới những ngày qua mình bước vào - thế giới được tạo ra bởi “Đại dương đen” - mang màu sắc u tối và trầm buồn.
Không biết vì lẽ gì các cuốn sách của Bác Giang luôn khiến mình không thể đặt xuống. Mình đến với cuốn sách này, sau khi đã ngấu nghiến “Bức xúc không làm ta vô can”, “Thiện, ác và smartphone”, “Điểm đến của cuộc đời” và “Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ”. Vì thế, mình trân trọng sự quan tâm sâu sắc, sự nỗ lực và cần mẫn của bác Giang khi dành thời gian tiếp cận, trò chuyện và đồng hành cùng các nhân vật, cũng như viết nên cuốn sách này nói riêng và 5 cuốn sách giàu tính xã hội (tính tới hiện tại) nói chung. Lý do mình chần chừ mãi mới đọc vì chủ đề cuốn sách này tương đối “mang nhiều cảm xúc” với mình - gia đình và con người. Nhưng, mình đã từng trải qua lưng chừng tuổi 20, từng đi qua nhiều “đoạn trũng” của cuộc đời, từng khóc, từng cười, nên thật ra mình muốn đọc, chỉ để hiểu và thương.